World Cup 1990 tại Ý là một giải đấu đặc biệt, ghi dấu ấn sâu đậm trong lịch sử bóng đá thế giới và đặc biệt là với người hâm mộ Đức. Đó là lần cuối cùng đội tuyển Tây Đức tham dự một kỳ World Cup trước khi đất nước thống nhất, và họ đã kết thúc hành trình đó bằng chức vô địch đầy cảm xúc. Hành trình đến ngôi vương của “Cỗ xe tăng” Đức chứa đầy những khoảnh khắc kịch tính, những màn trình diễn đỉnh cao và những kỷ niệm không thể nào quên.
Dưới sự dẫn dắt của huyền thoại Franz Beckenbauer, người đang tìm cách trở thành người thứ hai trong lịch sử vô địch World Cup trên cả cương vị cầu thủ lẫn huấn luyện viên, đội tuyển Tây Đức mang đến Ý một đội hình cực mạnh. Những ngôi sao như đội trưởng Lothar Matthäus, tiền đạo Jürgen Klinsmann, Rudi Völler, hậu vệ Andreas Brehme và thủ môn Bodo Illgner tạo nên một tập thể đồng đều, kỷ luật và đầy bản lĩnh. Họ khởi đầu chiến dịch một cách thuyết phục, thể hiện sức mạnh vượt trội ở vòng bảng.
Một trong những trận đấu đáng nhớ nhất của Đức tại giải đấu này chắc chắn là cuộc đối đầu kinh điển với đối thủ truyền kiếp Hà Lan ở vòng 16 đội. Trận đấu diễn ra căng thẳng tột độ, không chỉ bởi tính chất knock-out mà còn vì sự kình địch lâu đời giữa hai nền bóng đá. Khoảnh khắc gây tranh cãi khi Frank Rijkaard của Hà Lan nhận thẻ đỏ sau pha va chạm và phun nước bọt vào Rudi Völler (người cũng bị truất quyền thi đấu sau đó) đã trở thành hình ảnh biểu tượng cho sự quyết liệt của trận đấu. Vượt qua những căng thẳng, Đức giành chiến thắng 2-1 nhờ các pha lập công của Jürgen Klinsmann và Andreas Brehme, trong đó bàn thắng của Klinsmann là một pha solo đẳng cấp.
Jürgen Klinsmann ăn mừng đầy cảm xúc sau khi ghi bàn vào lưới Hà Lan, một kỷ niệm đáng nhớ trong hành trình vô địch World Cup 1990 của bóng đá Đức.
Tiến vào tứ kết, Tây Đức chạm trán Tiệp Khắc. Dù gặp nhiều khó khăn trước lối chơi phòng ngự chặt chẽ của đối thủ, bản lĩnh của người Đức một lần nữa được thể hiện. Bàn thắng duy nhất từ chấm phạt đền của đội trưởng Lothar Matthäus là đủ để đưa “Cỗ xe tăng” đi tiếp, khẳng định sự lạnh lùng và hiệu quả trong những thời khắc quyết định.
Trận bán kết giữa Tây Đức và Anh được xem là một trong những trận đấu hay nhất và kịch tính nhất lịch sử World Cup. Hai đội hòa nhau 1-1 sau 120 phút thi đấu nghẹt thở, với bàn mở tỷ số của Brehme và bàn gỡ hòa của Gary Lineker. Trận đấu phải giải quyết trên chấm luân lưu cân não. Hình ảnh Paul Gascoigne bật khóc sau khi nhận thẻ vàng (đồng nghĩa với việc lỡ trận chung kết nếu Anh thắng) và sự tiếc nuối của Chris Waddle, Stuart Pearce khi sút hỏng penalty đã đi vào lịch sử. Ngược lại, các cầu thủ Đức thực hiện thành công cả 4 lượt sút, thể hiện thần kinh thép và bản lĩnh vượt trội để giành vé vào chung kết.
Khoảnh khắc đội tuyển Đức ăn mừng chiến thắng sau loạt sút luân lưu căng thẳng trước Anh tại bán kết World Cup 1990, một kỷ niệm lịch sử của bóng đá Đức.
Trận chung kết World Cup 1990 là màn tái đấu của trận chung kết năm 1986 giữa Tây Đức và Argentina. Khác với trận cầu cống hiến 4 năm trước, trận đấu tại Rome diễn ra chặt chẽ, căng thẳng và không thiếu những tranh cãi. Argentina, với Diego Maradona trong đội hình nhưng thiếu vắng nhiều trụ cột vì thẻ phạt, chủ động chơi phòng ngự tiêu cực. Trận đấu được định đoạt ở phút 85 khi trọng tài cho Tây Đức hưởng một quả phạt đền gây tranh cãi. Andreas Brehme, với sự lạnh lùng đáng kinh ngạc, đã bước lên thực hiện thành công cú sút bằng chân phải (chân không thuận), đánh bại thủ môn Sergio Goycochea, ấn định chiến thắng 1-0 cho Tây Đức.
Andreas Brehme thực hiện quả penalty quyết định trong trận chung kết World Cup 1990, mang về chiến thắng cho Đức, một kỷ niệm vàng son đáng nhớ.
Khoảnh khắc Lothar Matthäus nâng cao chiếc cúp vàng danh giá trên sân Olimpico đã trở thành biểu tượng cho chiến thắng của ý chí, kỷ luật và sức mạnh tập thể. Franz Beckenbauer đi vào lịch sử với tư cách người thứ hai vô địch World Cup trên cả cương vị cầu thủ (1974) và huấn luyện viên (1990). Chức vô địch World Cup 1990 không chỉ là đỉnh cao vinh quang của thế hệ vàng bóng đá Đức mà còn mang ý nghĩa biểu tượng to lớn, diễn ra ngay trước thời điểm nước Đức tái thống nhất vào tháng 10 cùng năm. Đó là lời chia tay ngọt ngào của đội tuyển Tây Đức và là khởi đầu cho một chương mới huy hoàng của bóng đá Đức thống nhất. Những kỷ niệm tại Italia ’90 mãi mãi là một phần không thể tách rời trong di sản vĩ đại của bóng đá Đức.